Thật ra bản tính mình là đứa vô tư, đó là lý do mình rất ít gặp trục trặc trong cuộc sống lắm. Nhưng năm 2017 này, vội vàng note lại vì biến động quá nhiều :v
Thử sức: Ôm nhiều job cùng 1 lúc
Vụ này bị bạn bè, mọi người phàn nàn mãi, bảo "mày ôm lắm việc thế, thời gian đâu cho bản thân, thời gian đâu mà học nâng skill nữa" Nhưng sự thật là các job đều là cái
Mình không biết là đối với những người đã và đang trải qua những ngày tháng trẻ đời và trẻ người, cụ thể là ngưỡng trên 22 và dưới 30 như mình, có quá khó khăn và vất vả, về tinh thần, hay không.
Mình 25 tuổi, ở cái độ tuổi mà chưa bao giờ mình nghĩ là nó ám ảnh mình nhiều như thế. Hằng ngày mình vật lộn với bản thân, với những thứ tự mình đặt ra để đạt được những mục tiêu mình
Tuổi 20 người ta thường bảo là cái tuổi đẹp nhất của một người con gái... Đôi khi tự ngắm những bức ảnh của bản thân, mình chỉ mong sao câu nói đó không tồn tại từ "nhất", vì niềm hạnh phúc giản đơn của mỗi cô gái là cảm giác thấy mình đẹp, tự bản thân cảm thấy như thế, đó là một niềm hạnh phúc. Không phải tự nhiên mà phụ nữ có thể tự tin với vẻ ngoài của họ. Làm thế nào để biết
Bạn có bao giờ thắc mắc rằng tại sao chúng ta lại rơi nước mắt không ? Trong nhiều trường hợp khác nhau ấy, Mình tình cờ đọc được một vài bài viết về nước mắt rất thú vị nên mình muốn chia sẻ thêm cho các bạn biết về nước mắt của chúng ta nhé :)
Về mặt sinh học, phụ nữ có thể khóc dễ dàng hơn đàn ông. Chúng ta thường khóc trung bình 5,3 lần mỗi tháng, trong khi nam giới chỉ
Bạn biết không, những gì chúng ta có. Cái thân thể tạm bợ cùng những thứ hào nhoáng chúng ta mất cả đời để tìm kiếm, đôi khi mất cả sức khoẻ để đổi lấy, tất cả sẽ bỏ bạn đi bất cứ lúc nào. Cứ tưởng tượng mặt nước là ranh giới của chính mình, những gì bạn và người khác ĐÃ THẤY chỉ là một phần nổi rất nhỏ - nhẹ tênh đang lênh đênh trên mặt nước, còn những gì bạn CHƯA THẤY ở mình
Khi mà hy sinh cả cuộc đời, sự nghiệp và cả tuổi thanh xuân đầy tương lai để lấy chồng. Bỏ hết mọi thứ chỉ biết gia đình gia đình. Rồi một ngày chợt nhận ra cuộc sống hiện tại có quá nhiều nỗi lo : lo cho mình như trước kia đã quá cũ. Giờ lo thêm cho chồng, lo cho con, lo cho mái ấm gia đình cũng có những khi cơm không lành canh không ngọt. Lo cho gia đình chồng lắm lúc còn chu
Bất chợt, từ văn phòng nhìn qua ô cửa, nghe thấy chút xào xạc của lá vàng hòa theo gió. Thảng thốt như mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài: Thu đến rồi sao? Thế hè đến từ bao giờ vậy?
Vậy là một mùa hè sôi động, đỏng đảnh, cái mùa mà năm nào tôi cũng háo hức cho những dự định ngay từ khi còn đang suýt xoa cái lạnh của rét nàng Bân; cái mùa ấy, năm nay, đã âm thầm trôi qua, nhạt nhòa, không một chút gợn
Ngày... tháng... năm *Nhàn cư vi... lắm chuyện*
Tự nhiên, sáng ngủ dậy, phát hiện ra dạo này mình chẳng có tí cảm xúc gì cả, *vô tư lự*.
Ngoài việc suốt ngày bị chửi rủa là "đồ bà già", ngủ sớm, dậy sớm, mất ngủ buổi trưa, keo kiệt, bủn xỉn, đi chơi là tiếc tiền, (<3), mình chẳng vui, chẳng buồn, chẳng để ý tới ai, sống như một "gái già chính hiệu", ^.^
Lắc đầu, vỗ trán, sống thế này ko ổn.
Note này viết cho tâm trạng của một "cô gái tuổi 24" Vậy là hai tháng, kể từ khi mình bắt đầu với những dự định, những nỗ lực và guồng quay của sự nghiệp, gia đình và hoàn toàn không có hai chữ "tình cảm nam nữ". Như nào nhỉ, tự nhiên mình trở nên bận rộn, trở nên lãnh đạm, bình tĩnh trước mọi việc mà ngôn ngữ chém gió người ta gọi là "trơ về mặt cảm xúc". Khi có sự cố, mình không tức tưởi,
Thấy thèm đọc văn học Việt Nam quá, thèm đọc truyện ngắn Thạch Lam, để thấy thấp thoáng hình ảnh của ai đó như bạn bè mình vậy, cả "Đôi mắt" - Nam Cao, 'Nhớ Làng" - Kim Lân, để thấy thấp thoảng hình ảnh của cô, dì chú bác, những người nông dân chất phác, nói nhiều và làm cũng nhiều, thèm cả truyện ngắn Nguyễn Tuân, để cảm nhận được những thú vui tao nhã của người Việt như nghệ thuật thưởng thức trà. Xã hội
Khi bố mẹ tình cảm quá mức? 1. Bố cưới năm 28 tuổi, có lần tôi hỏi: “Sao bố cưới muộn thế, thời bố 28 tuổi là ế lắm rồi nhỉ?” Bố trả lời:“ Chờ mẹ con lớn chứ sao.” Vâng, bố hơn mẹ 8 tuổi. 2. Bố mẹ bất đồng quan điểm, mẹ bỏ vào phòng không buồn nói chuyện với bố nữa. Bố tự dưng đưa cho tôi lọ hoa bảo đem vứt đi, tôi vâng lời liền làm theo. Thấy tôi đặt lọ hoa vào
Hà Nội đang đi qua những cơn mưa hạ . Đâu đó có những cơn gió trái mùa thổi bay chiếc váy hoa của người con gái đang lang thang trên đường ... Trong một buổi chiều ngồi trầm ngâm ở một góc công viên vắng , tôi chợt nhớ ra mình đã mất đi mùa hạ tự khi nào ? Mùa Hạ trong tôi là những buổi trưa ngồi ăn chè ở gần ngôi trường vì trót nói dối ngoại mình vẫn còn đi học thêm ..
Tự nhiên mấy hôm nay nhớ Ngoại ghê gớm , hứa với ngoại sẽ về thăm , bịch yến mua về cho ngoại cũng đã có sẵn , thế mà mình vẫn hứa lèo 2 , 3 bận , chưa về đc nữa . bởi zậy cũng tại bạn ko à . cứ hứa chở mình về đi chùa ở Châu đốc sẵng tiện thăm ngoại . mà hứa hoài chưa rãnh để đi nữa .. hix , hôm qua nghe út dt lên kể lể ngoại bị
Trời bừng sáng !
Đó là một trong những buổi sáng bình thường của 1 nhân viên như kiểu văn phòng í .
Mình nheo nheo mắt nhìn lên bầu lời cao xanh và rộng vời vợi lúc 7g 45 sáng , tay tưới hoa , tay kéo vội dây kéo của cái áo đầm bông bông mình hay mặc . Trong lòng đang nghĩ có ai đó đang đứng ở hàng trăm cái cửa sổ mà nhìn thấy ko ??
Nhớ quá ...
Nhớ Đà Lạt
Anh có đang hạnh phúc không? Có phải trên thế giới này có những điều không thể thay thế được hay chỉ vì con người ta cố hữu muốn nắm giữ tiềm thức nào đó để biết rằng mình đã từng tồn tại? Cùng với anh, thanh xuân của chúng ta đã từng thật tươi đẹp và đáng yêu phải không :) Anh , một người có bàn tay ấm, đã có một gia đình nhỏ thật viên mãn. Em thấy cô ấy rồi, đặc biệt lắm, có
Chắc ít ra 1 lần trong khoảng thời gian gần đây nhất , bạn đã nghĩ đến chuyện mình muốn được Bình yên ... Và dĩ nhiên ít nhất một lần trong số đó bạn ko biết làm sao để mình có được nó , giữ nó như thế nào ?
Có thể Bình Yên rất khó định nghĩa , nó mang mỗi ý nghĩa riêng của từng cá thể , từng con tim , từng hoàn cảnh , từng ngôi nhà ... nhưng nó mang một
Hôm nay phải viết thôi vì bao nhiêu ấp ủ rồi , tìm 1 góc công viên nho nhỏ nhưng cũng chỉ ngồi lì cùng ly cà phê mà không viết được gì …tìm một buổi tối yên lặng trong đêm thì chỉ toàn ngủ gật …. Mưa rơi ngay lúc đang ngồi ở nhà , cạnh cái cửa sổ có treo nhiều hạt nước đang đọng lại … ôi mùa Hạ của Mi ..
Mùa hạ của mi đang đi qua kìa , mưa rơi mỗi