Bất chợt, từ văn phòng nhìn qua ô cửa, nghe thấy chút xào xạc của lá vàng hòa theo gió. Thảng thốt như mới tỉnh dậy sau một giấc ngủ dài: Thu đến rồi sao? Thế hè đến từ bao giờ vậy?
Vậy là một mùa hè sôi động, đỏng đảnh, cái mùa mà năm nào tôi cũng háo hức cho những dự định ngay từ khi còn đang suýt xoa cái lạnh của rét nàng Bân; cái mùa ấy, năm nay, đã âm thầm trôi qua, nhạt nhòa, không một chút gợn
Nắng không vàng nữa Thế rồi heo may. Người không đợi nữa Thế rồi chia tay.
Chỉ là nỗi nhớ Quặn từng phút giây Âm thầm như lá Úa dần trên cây.
Chỉ mùi hoa sữa Thơm gì bâng quơ Dường như vẫn nhắc Những chiều đón đưa.
Lẽ nào như gió Thoảng qua trong đời? Lẽ nào như nước Vô tình cứ trôi?
Để rồi khoảng cách Từng một tầm tay Bỗng thành trái đất Non nửa vòng quay.
Thì
"Bởi trời trong,
Bởi gió lộng,
Bởi yêu thương,
Nên tìm đến...
Bởi vô tình,
Bởi mất nhau,
Bởi thương đau,
Ghìm nén lại...
Trời,
Gió,
Ta,
Bởi cồn cào. "
==============
Đi qua những ngày mưa ☔
.
Đi qua cả những ngày nắng ☀
.
Để rồi hôm nay chợt nhận ra... 😊
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
.
... bị ốm 😢
----------------------------------
Giữa chúng mình có phải nhớ nhung ?
Sao hình bóng cứ trong ta từng phút
Viết tên nhau vào cánh diều bay vút
Thả lên trời để cơn gió cuốn đi
Giữa chúng mình có phải vấn vương
Sao ko thấy là lòng mong nhớ
Nói bâng quơ nửa đùa nửa thật
Chẳng xa rời trong cả cơn mơ
Giữa chúng mình là những vần thơ
Gần lắm đó, mà cũng xa lắm đó
Em! em ơi cho anh hỏi nhỏ :
Giữa chúng mình có phải là yêu ????
giữa những khoảng cách vô
Cũng chỉ là điều bình thường giản dị
Như những lần mộng mị giữa đêm
Đã ở bên nhau , môi ấm tay mềm
Qua những mùa thu - qua cả những mùa đau.
Cũng chỉ còn rơi rớt lại vài câu
"Em khỏe không?", "Em thế nào, ổn chứ "
Anh quên hết rồi những bất thường mộng mị
Hoặc vờ như anh chẳng nhớ bao giờ.
Em giấu em đi cùng những dòng thơ
Em ngụp lặn trong cuộc đời ảo tưởng
Em hạnh phúc với gương mặt miễn cưỡng
Cứu rỗi làm
Hãy giữ lại cho riêng mình , em nhé !
Tiếng nghẹn ngào hay tiếng cười vui
Dẫu cuộc đời có vạn nẻo ngược xui
Xin hãy giữ cho riêng em khoảng lặng .
Cuộc sống , món quà mà chúng ta đc trao tặng
Ai cũng như mình , cũng có nỗi niềm riêng
Có gì đâu em cứ mãi buồn phiền
Hãy sống như hôm nay là ngày cuối cùng thiêng liêng nhất !
Thơ buổi trưa ... Tặng cho những người bạn hay bi quan . cũng như mọi lần - chữ
Có người bảo thế giới này nhỏ lắm .......
Đi một vòng rồi cũng lại về bên nhau.
Nhưng riêng em , thấy thế giới lại to lớn biết bao...
Chỉ cần quay lưng bước đi là chẳng bao giờ gặp lại !!!!
Mưa 4
Cuối tuần trời đổ mưa
Một mình đi ăn trưa
Xe thì đóng kín cửa
Đi ngang nhà người xưa ...
Cảm xúc còn một nữa ...
Nói sao hết cho vừa ...
Mưa 3
Trời chiều bỗng đổ cơn mưa
Chỉ mong nơi ấy người đi chưa về
Hay là mưa ướt câu thề ?
Để cho hai đứa mình về hai nơi ...
Nếu một ngày chúng ta thành xa lạ Em chẳng cười như mình đã từng quen Đời anh lắm đứa con gái bon chen
Nhớ sao được, em - nhỏ nhen, ích kỉ
Nếu một ngày chúng ta thành xa lạ
Thì kỉ niệm tất cả cũng hết thôi
Khi anh cùng người khác bước sánh đôi
Anh sẽ không nhớ em hồi trước nữa
Nếu một ngày chúng ta thành xa lạ Em đâu cần
Lạ lùng hai chữ “người dưng”:
Phải-mà-không-phải người dưng mới kỳ !
Bởi chẳng có bà con chi
Cũng không ruột thịt, vậy thì.. là người dưng
Để rồi bỗng thấy nửa chừng
Lòng mình thương nhớ người dưng quá trời
Nói ra thì chẳng đủ lời
Nhưng mà giấu giếm thì… đời hổng zui
Quả là tiến khó , lùi cũng khó luôn
Sao trời lại bắt con người vấn vương
Tại sao ta phải nhớ thương
Một người “lạ hoặc ngoài đường”: người dưng…
...
Có người mai đi xa
Bỏ lại 1 mình ta ..
Đi vào rồi đi ra
Buồn nên ăn nhiều quá
Bước trên con đường lạ
Biển trời quá bao la
Những con đường vất vả ...
Hà Nội vẫn thiết tha ...
Vẫn ngát hương đậm đà
Mây bay nhẹ là đà
Ngày lên và đêm xuống
Ước mơ và mong muốn
Được ngủ với cơn say
Được nay đó mai đây
Khi tay ở trong tay
Anh dịu dàng khẽ nói :
" Anh đi có 2 ngày mà em làm quáaaaaaa
Em là cô gái mang hài đỏ,
Bỏ thế giới nhỏ, để yêu anh.
Bỏ hết tuổi xanh người con gái,
Vượt ngàn tự trọng, chỉ cần anh.
Anh là chàng trai mang giầy xanh,
Gương mặt lạnh tanh, chẳng ân cần.
Đôi lúc tưởng gần, lại xa lắm.
Thỉnh thoảng tay nắm mà như buông.
Cô ấy là người mặc váy suông,
Là người anh thương, khiến em buồn.
Là người đến trước ngày em đến.
Là người có hết được cả anh.
Còn em thì chỉ có giầy xanh,
Và những mong
Khi người ta không còn yêu nhau nữa ...
Câu hỏi thăm đơn giản cũng bằng thừa
Khi vô tình đi ngang con đường cũ
Nhắm mắt lại giả vờ ngủ và mơ
Dù có buồn nơi nào đó vu vơ
Hãy ngân nga bản tình ca khe khẽ
Hình dung tiếng cười ai vui vẻ
Tiếng nói thì vẫn quanh quẩn đâu đây
Chả biết diễn tả cảm xúc bằng từng gương mặt cầu kỳ
Buồn thì say , say thì lại khóc
Gục đầu cúi mặt ngồi im
Hạnh phúc là gì anh biết không?
Hạnh phúc là được nghĩ về anh dù trong mọi lúc
Hạnh phúc là khi em biết tình cảm anh trao ai cũng nghiêm túc
Nhưng tại cuộc đời xô đẩy anh đổi thay Biểu tượng cảm xúc smile
Hạnh phúc là gì ? Anh có hay ?
Hạnh phúc là bờ vai anh , mỗi khi em muốn khóc
Hạnh phúc là khi em biết mình chẳng bao giờ đơn độc
Cho dù anh đang ở cạnh mùa đông Biểu tượng cảm xúc smile
Hạnh
Mưa 2
Chiều nay mưa bay dài trên phố
Cơn gió lay ngả ngớn nhánh lá vàng
Nắm chặt hai tay nương nhờ hơi ấm
Thả lòng trôi nỗi nhớ thật dịu dàng
Mưa mùa xuân thì chẳng rơi nặng hạt
Chỉ lất phất xám thẫm ngột ngạt lòng
Không dám giơ tay gầy đón lấy
Cậu ơi ... dạo rày ấy ...
Tớ như người của năm tháng xa vời
Nhặt nhạnh những cũ xưa gom góp về thực tại
Tập làm quen với những điều khôn dại
Tập nhìn đời nhân hậu giống trẻ thơ
Cậu thì vui với những câu chuyện làm tớ bất ngờ
Cậu lại xây lâu đài xinh trên cát
Tớ thích đàn còn cậu thì thích hát
Nắm tay nhau qua những bản nhạc buồn
Thấy cậu cười thú thật tớ cũng vui luôn
Nhưng tớ giấu âu lo vào
Vô đề 1
Có những ngày sao lòng buồn quá ...
Nắng rơi rơi xuyên mùa hè oi ả
Đến ảnh chụp cũng bị mờ
Mặt thì cứ ngơ ngơ
Ráng giả vờ mình không sao nhưng ... thất bại !
Vô đề 2
Gặp lại người mình thương năm xưa
Người im lặng, người nhìn qua ô cửa
Lời xin lỗi chỉ nói được một nửa
Chào nhau thôi buồn sao hết cho vừa
Vô đề 3