Cảm xúc giao mùa

No Comments
Thấy thèm đọc văn học Việt Nam quá, thèm đọc truyện ngắn Thạch Lam, để thấy thấp thoáng hình ảnh của ai đó như bạn bè mình vậy, cả "Đôi mắt" - Nam Cao, 'Nhớ Làng" - Kim Lân, để thấy thấp thoảng hình ảnh của cô, dì chú bác, những người nông dân chất phác, nói nhiều và làm cũng nhiều, thèm cả truyện ngắn Nguyễn Tuân, để cảm nhận được những thú vui tao nhã của người Việt như nghệ thuật thưởng thức trà. Xã hội ngày càng phát triển, con người ta cứ bộn bề chạy theo cái gọi là "văn minh, hiện đại", nhiều người cứ ngụy biện là xã hội ngày nay lấy đâu ra như mảnh đời như thế, lấy đâu ra tình huống như thế để mà các nhà văn có cảm hứng để viết.

Hà Nội nồng nàn mùi hoa sữa khi Thu về

Ố, nhưng thực tế là họ chẳng chịu thâm nhập thực tế đấy, thời nay làm gì có mấy nhà văn xuất thân từ chính những người nông dân chân lấm tay bùn, từ anh công nhân bốc vác chất phác, thật thà. Ừ thì những nhân vật như anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sapa” mắc bênh “thèm người”, chắc thời nay là hiếm vì còn có tivi báo đài, điện thoại, nhưng cứ bảo thời nay làm gì còn ai như “Chí Phèo” vạch mặt ăn vạ, nhưng chỉ cần đi đường bạn để ý một chút, sẽ thấy khối thằng còn hơn cả “Chí Phèo”, rồi thì hai đứa trẻ mang áo rét tặng bạn trong “Gió lạnh đầu mùa”, tuy không nhiều nhưng vẫn còn khối ra đấy, ngay cả số phận nghèo khổ, sống cảnh ở trọ như hai cô gái Liên và Huệ trong “Tối ba mươi”, chắc cũng chẳng hiếm nếu bạn chịu “chui” vào những xóm trọ ổ chuột ngay trong lòng Hà Nội. Rồi thì hai vợ chồng trong “đôi mắt” của Nam Cao với cái nhìn khinh miệt về người nông dân, chao ôi, nó xuất hiện từng ngày, từng giờ ngay trước mắt.

Đấy, mới chỉ điểm qua có vài tác phẩm trong vốn văn học cũng như vốn sống hạn hẹp của bản than mà mình thấy sao văn học thời nay cứ thiếu thiếu “chất hiện thực” quá, nhạt nhẽo quá. Những câu chuyện mà hình như chỉ trong tưởng tượng của người viết, có đau thương, có bi hài, có lãng mạn, nhưng sao chẳng hề gần gũi, đọc mà cứ như là truyện ở một phương trời xa xôi nào ý, chẳng phải quanh mình. Ngày nay, cái gì người ta cũng làm cho nó “quá” lên nhưng lại không thực. Cứ bảo phải đưa yếu tố “bậy” vào thì nó mới thực, nhưng lại bậy quá đà khiến nó trở nên lố, lố đến mức đọc đến phải “đỏ mặt”.
Đến bao giờ mới lại có một tác phẩm văn học Việt Nam: bình dị, gần gũi nhưng sâu sắc như “thời ấy”????
Haizzzz
Ps: Mình chỉ viết dựa trên cảm xúc chủ quan của cá nhân, không có hàm ý gì khác!@@

Theo Nhung Duong

0 nhận xét

Đăng nhận xét