Chênh vênh tuổi 25

No Comments
Mình không biết là đối với những người đã và đang trải qua những ngày tháng trẻ đời và trẻ người, cụ thể là ngưỡng trên 22 và dưới 30 như mình, có quá khó khăn và vất vả, về tinh thần, hay không.

Mình 25 tuổi, ở cái độ tuổi mà chưa bao giờ mình nghĩ là nó ám ảnh mình nhiều như thế. Hằng ngày mình vật lộn với bản thân, với những thứ tự mình đặt ra để đạt được những mục tiêu mình đã lỡ ước mơ và khao khát. Hàng đêm mình hay dằn vặt bản thân về những điều tiếc nuối và hụt hẫng, khi mình lỡ quên làm điều gì đó mỗi ngày mà mình lẽ ra phải làm. Mình như đang sống cùng với một bản ngã nữa của mình, mà mình biết là nếu mình không làm theo nó, mình sẽ sống trong dằn vặt và tổn thương.

Mỗi ngày chỉ xét riêng về bản thân, có phải ai cũng như mình, có quá nhiều thứ phải làm, phải suy nghĩ không? Hôm nay phải uống vitamin gì, chăm uống nước gì, hôm nay là ngày tập boxing hay yoga, hôm nay ăn bao nhiêu kcal rồi, hôm nay là ngày học tiếng Trung hay photoshop, sách viết đến đâu rồi, update blog chưa, plan sắp tới thế nào, khi nào làm, tối nay đọc sách gì, trang mấy rồi, khuya nay đắp mặt nạ gì, skincare bao nhiêu bước, tẩy da chết chưa.... đó là chưa kể đến công việc hằng ngày ở công ty, và những việc lặt vặt nhỏ nhặt đến lớn lao không tên khác nếu như đối với một người khởi nghiệp. Thời gian dành để tập tành thành công là quá ít trong khi khối lượng việc là quá nhiều. Mình thực sự cảm thấy ngưỡng mộ và thán phục những bạn trẻ giỏi giang và bản lĩnh, đủ tài và đủ lực để làm tất cả những việc từ bé đến lớn, và tạo ra thành tựu cho riêng mình.

Mình ít khi nào thấy mệt mỏi vì công việc quá nhiều, mà mình chỉ thấy khổ sở khi phải đánh vật với chính mình, mỗi ngày. Chỉ cần ngày nào không làm được những điều mình tự định ra, mình sẽ bứt rứt không yên và buồn bã không nguôi, như thể mình đã tự làm trật đường ray. Mình cực đoan đến mức khắt khe và không cho phép bản thân mình được phạm sai lầm. Nếu không, mình sẽ trễ cả đoàn tàu. Có lúc mình ước mình thật sự ước mơ đơn giản một chút, yên bình một chút, có khi đã chẳng cần phải trằn trọc nghĩ suy mãi như thế.

Đây là bức ảnh mìnhchụp tại ngã tư đông nhất thế giới ở Shibuya, Tokyo, Nhật Bản. Lúc này đã là 11h đêm, nhưng họ mới chỉ đi làm về. Tokyo không bao giờ ngủ.


Lúc mình bước đi dạo thong dong ở cái ngã tư này, mình thực sự cảm thấy tràn đầy nhẹ nhõm và tự tại, vì là lần đầu tiên được đi dạo khắp nơi mà chẳng phải nghĩ điều gì, dù mình chỉ đi một mình. Khoảnh khắc khi đèn xanh bật lên, hàng ngàn con người từ khắp các ngả tràn ra khắp nơi như đàn ong vỡ tổ khiến mình tự nhìn thấy mình trong đó thật nhiều. Mình thầm nghĩ nếu mình là họ, có khi mặt mình cũng lạnh tanh như vậy, vô cảm và sải bước, đuổi theo ước mơ và hoài bão. Mình tin là để tiến lên, ai cũng phải nhiều lần đánh vật với bản thân để đi theo lựa chọn của mình cả.
Đâu có ai chọn nghèo khổ, cũng như sự cô đơn. Nhưng mình cũng như nhiều người, thà cô đơn, cũng không muốn khổ tâm trong kém cỏi. Người ta hay nói tuổi 25 có những chênh vênh, có phải chính là những lúc thế này không?

0 nhận xét

Đăng nhận xét