Note này viết cho tâm trạng của một "cô gái tuổi 24"
Vậy là hai tháng, kể từ khi mình bắt đầu với những dự định, những nỗ lực và guồng quay của sự nghiệp, gia đình và hoàn toàn không có hai chữ "tình cảm nam nữ".
Như nào nhỉ, tự nhiên mình trở nên bận rộn, trở nên lãnh đạm, bình tĩnh trước mọi việc mà ngôn ngữ chém gió người ta gọi là "trơ về mặt cảm xúc".
Khi có sự cố, mình không tức tưởi, sốt sắng như trước, mình đón nhận, rồi từ từ chấp nhận. Mình không vội vã, không quá cầu toàn, không hướng tới khái niệm "hoàn hảo tuyết đối". Và rồi mọi thứ lại "tốt đẹp" trở lại.
Mình nhận ra một điều, đôi khi, than thở, lo lắng mà không chịu suy nghĩ, không biết chờ đợi thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng xấu đi.
Nhưng mình lại thấy rằng nếu không có những phút giây lo lắng, mất ăn mất ngủ, mình lại không có cảm giác "chiến thắng", :(
Mấy hôm xuống nhà máy, xuống với mấy chị dưới xưởng, thấy các chị nhìn nhận vấn đề tình cảm nam - nữ. Mình cứ thắc mắc, sao mọi người nghĩ yêu và cưới lại đơn giản và nhanh chóng thế nhỉ?
Trong khi mình thấy, mình "đánh giá", đó là chuyện hoàn toàn "quan trọng" và cần phải "kĩ càng", không cho phép có sai số.
Rồi trên đường về, bỗng nhiên nổi hứng, mình vs sếp - một người bằng tuổi bố mình nói về vấn đề tình cảm của mình. Sếp bảo :"cô yêu cầu sự hoàn hảo ngay từ khi bắt đầu, điều đó là không thể, lấy chồng, giống như một canh bạc, cô phải biết chấp nhận thử thách, và đừng đòi hỏi sự hoàn hảo".
Rồi hôm nay, thấy chị Linh, háo hức, hồi hộp đi ra mắt "mẹ chồng tương lai", nghe chị kể về gia đình chồng, về chồng, mình tự hỏi: "sao chị lại chấp nhận một gia đình như thể, sao chị có vẻ hạnh phúc thể nhỉ?"
Đọc một cái note trên facebook, có lẽ đây chính là câu trả lời: "Vì bạn vẫn chờ đợi vào một chàng trai (cô gái) lí tưởng của mình chứ đâu chịu hé mở trái tim và đón nhận tình cảm của những người xung quanh - những người gần gũi, quan tâm đến bạn và đang thầm yêu bạn"
Vâng, "Mình không cho đi thì sao yêu cầu được nhận lại?". Mình muốn có một người lúc nào cũng phải quan tâm tới mình vô điều kiện, ở bên mình vô điều kiện, hiểu được những suy nghĩ của mình. Nhưng thực tế, mình đã bao giờ dành thời gian để "hiểu về ai vô điệu kiện, quan tâm tới ai đó vô điều kiện, và ở bên họ vô điều kiện?"
--------- ------------------------------------------Đừng than thở------------------------------------------------------------
0 nhận xét
Đăng nhận xét