Sự lừa dối đầu tiên

No Comments
Sáng nay, khi bật dậy trong sự lười biếng và đôi mắt mệt mỏi vô cùng tận ( còn dính hai miếng mặt nạ collagen từ đêm qua ) tôi thấy được một chiếc email đòi hình từ 1 công ty khách hàng. Cố gắng nhoài người dậy lục tủ tìm cái usb cũ ra kiếm hình để gửi . Bỗng, tôi nhìn thấy một tấm hình chụp cách đây 7 năm trong hình là một cô gái mặt mũi lem nhem, đang khóc trong bóng đêm kèm theo dòng chú thích Sài gòn - ngày anh lừa dối em =))))))))))))))))))) 

Trời đất ơi thề, cô gái trong ảnh là ai vậy chứ. Đó là một con gái với thần sắc kinh dị, tóc tai bù xù selfie kiểu teen gơn tay trái cầm khăn giấy còn tay phải cầm cái gì đấy ( có lẽ là chiếc dt cùi bắp nào đó ) để lưu lại khoảng khắc kinh dị của mình không ngờ cô còn chú thích dưới ảnh và khoá ảnh đó lại ( rủi có ai delete cũng không được ) . Thật tình , cảm xúc khó tả dữ dội. tôi lục lại trí nhớ và cố gắng nhớ ra cô gái này xem , khi ấy cô ấy đang là một người thế nào nhỉ ?? 

nhớ .... nhớ .... và nhớ ... * hồi tưởng * 

p/s : Đây là những gì nhớ lại được và ghi ra được , nó là chuyện cũ - rất cũ - quá cũ , Nhớ rõ ra như thế là vì cô có viết Nhật Ký , trong lúc viết lại cái này cô vẫn xem lại nhật ký để ghi cho đúng trình tự . Hiện tại, nó cũng chẳng còn một tí ý nghĩa gì nữa , chỉ là cao hứng viết ra khi nhìn thấy tấm ảnh cũ , chỉ là thấy hãnh diện vì đời cô quá nhiều kịch tính dù xảy ra trong thầm lặng . Và vì nó mở đầu cho những chuỗi ngày , cô yêu và chỉ gặp giông bão trong tình yêu , nên cô sẽ đánh dấu nó. Cùng một câu chuyện và nhân vật , nhưng cô bây giờ nhìn lại mình , góc nhìn chắc chắn đúng hơn. Vậy thôi ! 

-----------------------

Hồi 18 , chính xác là cái thời điểm trong tấm ảnh. Cô ấy có một anh người yêu , có lẽ nói yêu cũng không phải , nó là một thứ tình cảm rất dễ thương, chẳng mong cầu . Nó đến nhẹ nhàng và trôi qua cũng nhẹ nhàng , chỉ là : Đoạn giữa có hơi kịch tính. Mà chớ, cái hồi mới 17, 18 nó đáng yêu khủng khiếp. Đến cả nỗi buồn cũng khờ dại . Rồi cách thể hiện nỗi buồn cũng khờ khạo. Vầy nè . 

 Thoát một cái, cô và anh ta quen nhau cũng được lâu lâu í, mọi thứ nhẹ hều như chiếc gối ôm mỗi tối, đó là anh chàng đầu tiên cho cô biết được " thì ra đàn ông trên đời này đều là người xấu - xấu ít hay xấu nhiều " vậy thôi . Cô và anh yêu nhau chắc cũng cỡ hai năm. Trong mọi nơi hai người đến, đều là những ngày tháng yên bình nhất ( vào thời điểm đó ). Ở cái lứa tuổi trẻ ( trâu ) và đẹp ( teen ) như hồi ấy , cô có quá trời người theo đuổi ở trường , nơi làm việc cũng có vài anh , xã hội còn nhiều hơn . Nhưng cô cũng thấy chỉ thích ở cạnh anh là vui . Mặc dù, anh khá là bận. Anh quay cuồng như một chiếc máy lập trình , anh khô khan và không phải là người sống tình cảm , hay thể hiện. Hồi ấy anh có nhiều cô mê lắm . thật ra cô cũng không biết tại sao anh thu hút vậy, vì anh chẳng có gì là nổi bật , nếu không phải nói mờ nhạt . Anh học giỏi , ở thời điểm ấy cô nghĩ , có lẽ anh đang cố gắng xây dựng một cái gì đó cho mình , tình cảm chỉ đi song song- cô chẳng phải là quan trọng nhất . Và cứ nghĩ như thế rồi cô cặm cụi mút cơm nguội trong hộp ngồi cạnh anh ăn trong thầm lặng , thỉnh thoảng cô quay qua đưa cho anh một muỗng cơm ... cứ như thế , như thế ... 



Tối , anh đưa cô về , sáng anh đón cô đi làm , trưa ăn cơm hộp cùng nhau. Chuyện tình ngỡ như mơ nhưng không ngờ .... * khúc gay cấn * Cơ quan điều anh đi Hà nội công tác , anh bảo anh đi tổng cộng 4 lần , mỗi lần 1 tuần , mỗi tuần hình như cách nhau ra vài hôm ( không nhớ rõ ) Cô ậm ừ ngồi soạn vali, căn dặn đủ thứ , này áo lạnh này khăn tắm , này quần dài ... Thế là anh đi . 


Cũng chẳng có gì đang nói nếu như có một buổi tối sau lần đi thứ 3 trở về . Anh đón cô ăn phở , cô còn nhớ rõ đó là một tiệm phở vô danh nằm trên góc đường Trần Đình xu và Trần Hưng Đạo . cô hỏi han nhiều thứ về cv ở hà nội thế nào anh ? bao giờ anh lại đi .. thì bỗng điện thoại anh reo, nhưng anh lại không nghe máy . Cô tinh ý đến nỗi cũng không thèm hỏi " ai thế anh " mà chỉ cúi mặt và đang vận dụng 1 ngàn 800 cái nơ ron thần kinh xem " wtf* con nào gọi mà anh không nghe máy hả ??? con nào con nào ???? 


Rồi 15f sau , cô nhẹ nhàng mượn điện thoại với lí do thật đáng yêu " em gọi điện cho nhà , dt em hết tiền " anh đưa . Trong suốt 2 năm 3 tháng yêu nhau , cô chưa bao giờ lục dt anh và anh cũng chưa bao giờ cài pass , ô hay tại sao bây giờ lại có pass ? ok cô gửi lại anh mở pass và làm mặt thanh cao ( em cũng chả thèm nhìn ) và thật tình cô gọi về nhà thật. ko xạo à . 

Sau cái ngày hôm ấy, lòng đầy nghi ngờ , bất an. Cô suy nghĩ nhiều như dân học nghiên cứu. Rồi trời thương các bạn ạ . hầu hết 100 trên 100 vụ ngoại tình ( dù là tư tưởng ) cô cũng chẳng đi tìm manh mối mà toàn là do VÔ TÌNH . Có một hôm , hai đứa đang ngồi ở nhà anh , anh chơi game , còn cô chơi với chó. Bỗng anh lại pảhi chạy ra gần nhà mua pin gì đó . nhờ cô canh hộ cái download game mà xong , nhớ bấm install ngay giúp anh. Ok , và thế là cô ngồi vào máy , trong một cú va chạm nhẹ vào bé chuột , cô đang thấy một email đến với tiêu đề kỳ lạ " đập ngay vào mắt cô " tiêu đề là : Báo giá Heo Mọi . Thời điểm ấy hình như nuôi heo mọi đang hot các bạn ạ , cứ tưởng ảnh đang định mua tặng mình , cô bấm vào xem thì thấy mua để gửi ra HN , hay là cần cho công việc nhỉ ? cô lại đọc tiếp thấy anh ghi đại loại là

 " V ơi , anh mua cho em con heo rồi đó , cuối tuần này người ta đem đến , chăm sóc cho tốt nhe " 

" ôiiii , anh thật đang yêu , mỗi lần nhìn nó em sẽ nghĩ đến anh " 

blaaaa blaaaa  gì đó sau đó .... 

đó là một nick email có tên đầu là V và tiếp theo là 4 con số ngày sinh nhật hay sao đó " cô đoán thế " Bình tĩnh trong 30s cô cười với chính mình  " Nào nào , từ từ .... bình tĩnh " 

.... Bỏ qua nhiều đoạn râu ria thì cô đã kịp check 4 con số ngày sinh kia trên pass điện thoại anh , cô thầm cầu mong nó ko mở ra được nhưng đúng là who knows các ban ạ , nó mở banh ta lông 2 năm yêu banh chành hình ảnh hiền lành tốt bụng của một anh chàng học giỏi , banh hết những ngày khó khăn anh mới đi làm , thay vào đó là  những tấm ảnh kề đầu sát cánh của anh và cô V và những cuộc điện thoại với đầu số 04  . 

Họ chia tay với lí do : Anh không còn yêu cô nữa thì nên để cô đi . Baiiiiiiiii 

Khỏi phải tả , tấm hình tôi nói đầu tiên đã nói lên tất cả , thế giới đổ sụp. Mối tình đẹp của hai người không có đẹp kết thúc nhanh chóng. Anh tiếp tục với V và cô thì rơi vào trạng thái gì không rõ mà khoảng 4 giờ sáng cô mặc nguyên bộ đồ ngủ xuống bắt taxi qua nhà anh đứng dưới nhà gọi khoảng 80 cuộc điện thoại chỉ với một lí do " cô nhớ anh lắm , chỉ muốn nhìn anh thôi " Thôi tôi bỏ qua cái đoạn khủng khiếp mà một cô gái 18t dám làm ( với chính mình ) để hành hạ chính mình cho câu chuyện này nhé, nó kinh quàng lắm các bạn ạ , tôi cũng biết ngại mà :) 

Slide hình - hiện chữ * Hơn một năm sau * 

Sài gòn nói to thì to nhưng bé tí , cô đang tìm hiểu 1 người khác sau hơn 1 năm đau khổ , Anh này chẳng khá hơn là bao, cô đang ở cái giai đoạn " kệ - có ai để nc cho vui , có ai để cô quan tâm cũng vui vui đỡ buồn " Thì không hiểu sao anh người yêu cũ gọi điện thoại , Sau 1 năm mấy anh ta gọi cho cô , trời ơi cái người đàn ông hiền lành mà biết đi ngoại tình đang gọi cho cô kìa . 

Alo  

Em khoẻ ko ? 

Dạ em khoẻ * tim đập thình thịch * 

Em thế nào ??? 

Em ổn ... vui . Anh sao ? 

À .... uh .. anh nghe nói em sắp lấy chồng ? 

......... * cái gì vậy má * 

Em sắp lấy chồng thật hả ? 

Um ... cũng sắp . Sao vậy anh * cười banh họng vì đang cố tình chọc tức - tức đi - tức đi * 

Trước khi em lấy chồng , mình gặp nhau 1 lần được không ? 

Oh.. um em nghĩ là không . 

Gặp nhau gần nhà em thôi , anh thật sự có chuyện muốn nói . 

............. em sẽ trả lời anh sau khi cúp máy . Baiiiii 

Cô hỏi anh bạn đang tìm hiểu rằng , bạn trai cũ muốn gặp nahu cf thôi , Can I go ? 

Anh gật đầu , có gì mà không được, em cứ đi . 

Nhà hàng Nhật tối nay hơi vắng, cô và anh chọn ban công ngồi để dễ nói chuyện , anh hôm nay trong già đi , ốm hơn , anh vẫn mang chiếc balo màu đỏ cô mua , anh vẫn mặc quần rách và áo thun rộng. chào hỏi vài câu rồi anh khóc .... cô ngồi cười ( nghiêm túc ) . Cả nhà hàng đều thấy , khổ nhất anh chủ nhà hàng ( bạn thân của cô ) không hiểu chuyện gì xảy ra mà người cười người khóc . 

So với những gì anh làm cho cô hơn 1 năm trước , vài giọt nước mắt này có là bao ? anh nhỉ , thế chuyện anh và cô V thế nào ? 

Anh bảo , chẳng ra sao cả , sau khi mình chia tay , anh và V tìm hiểu nhau rồi bỗng một hôm a gọi mãi không thấy đổ chuông, ngoài vùng phủ sóng, gọi đến nhà V thì V bảo cô bị mất dt rồi, anh mua tặng V một chiếc ip 3s ( hot nhất thời ấy các bạn ạ ) sau đó mỗi lần ra HN là V đều dắt anh đi shopping ( dĩ nhiên bằng ví anh ) Anh thấy có gì không ổn nên chủ động không liên lạc nữa ... và V im luôn đến hôm nay .. Cô bảo sao anh ngu thế . Bỏ em để chọn một người khác thì hẳn cũng phải là một người ra sao chứ ? Rồi anh khóc , anh xin lỗi ... cuối cùng cũng không nằm ngoài dự đoán . Trước khi tạm biệt nhau ngay cửa nhà cô , anh bảo " chúng mình có thể làm lại từ đầu không ?????????? " 



Trời ơi câu nói hay nhất trong đời ( tính ở thời điểm ấy ) 

Bạn đoán đi, 
Cô nhìn anh rồi bảo  " Dạ , được hết anh anh muốn xây lại ngôi mộ của chính anh tất nhiên là được " 

Rồi bỏ đi , sau đó rất nhiều năm hai con người không bao giờ gặp lại nhau nữa , Anh đủ tự trọng để không phải khóc trước mặt cô . Và cô đủ bản lĩnh để đi qua những ngày 18 tuổi yêu đập đầu vào tường bứt tóc móc mắt , Họ đi qua nhau giữa những con đường trong cùng một thành phố .... 

Sau đó chắc khoảng 4-5 năm, họ có gặp lại nhau trong một lần vô tình . Anh và cô bây giờ ai cũng hạnh phúc , vậy là được , đẹp , ổn nhất . Cô vui vì điều đó lắm . 

Cũng không biết anh còn điều gì khó nói với cô không ? Mà còn hay không cũng chẳng có gì quan trọng nữa , chỉ biết , có lẽ cái cảm giác xấu hổ và tội lỗi vẫn sẽ theo anh cùng năm tháng ... 

Có lẽ vậy , vì lần cuối cùng nhắn tin cho cô - anh đã nói với cô như thế ..

0 nhận xét

Đăng nhận xét