Bất chợt, từ văn phòng nhìn qua ô  cửa, nghe thấy chút  xào xạc của lá vàng hòa theo gió. Thảng thốt như mới tỉnh  dậy sau  một giấc ngủ dài: Thu đến rồi  sao? Thế hè đến từ bao giờ vậy?
Vậy là một mùa hè  sôi động, đỏng đảnh, cái mùa mà năm  nào tôi cũng háo hức cho  những  dự định ngay từ  khi còn đang suýt xoa cái lạnh của rét  nàng Bân; cái mùa ấy, năm nay, đã âm thầm trôi qua, nhạt  nhòa, không một chút gợn nào.

Và cũng giống  tôi vậy,cả hè, tôi làm gì ấy nhỉ? Không một chút gợn sóng, tất cả đều mờ ảo, như một cái bóng vội lướt qua. Hình như tôi đã miên man cho  những tự sự, cho những hoài niệm  và những ảo vọng. Tôi đã lướt qua mùa hè  ấy….âm thầm, lặng lẽ…. một mình….
Mở mắt ra, tôi hít  hà cái vị hanh  hanh, nồng nồng của đầu thu,cái vị mà luôn làm tôi xao xuyến. Tôi thèm cái mùi hanh nồng ấy, muốn nuốt trọn từng dư  vị này, mùi hương phảng phất của gió,tiếng xào xạc của  lá  rơi, chút se lạnh của đầu thu, còn thiếu  cái vị nồng nàn của hoa sữa… Tôi muốn ôm trọn tất cả, ghi lại cái khoảnh  khắc này, để, khi Đông đến, tôi sẽ “vênh cổ lên” và nói rằng: ừ, mình đã đi qua  mùa thu…

Thu chứa đầy hoài cổ, và tôi, lúc này đây, nhớ da diết cái hanh nồng của buổi sớm chớm thu sân kí túc xá trường Lê… đã 6 năm rồi sao?


Em không nghe mùa thu

Dưới trăng mờ thổn thức?

Em không nghe rạo rực

Hình ảnh kẻ chinh phu

Trong lòng người cô phụ?
Em không nghe rừng thu,
Lá thu kêu xào xạc
Con nai vàng ngơ ngác
Đạp trên lá vàng khô?




Read More
Ngày... tháng... năm
*Nhàn cư vi... lắm chuyện*

Tự nhiên, sáng ngủ dậy, phát hiện ra dạo này mình chẳng có tí cảm xúc gì cả, *vô tư lự*.
Ngoài việc suốt ngày bị chửi rủa là "đồ bà già", ngủ sớm, dậy sớm, mất ngủ buổi trưa, keo kiệt, bủn xỉn, đi chơi là tiếc tiền, (<3), mình chẳng vui, chẳng buồn, chẳng để ý tới ai, sống như một "gái già chính hiệu", ^.^

Lắc đầu, vỗ trán, sống thế này ko ổn.


Ngồi nghĩ lên nghĩ xuống, cuối cùng cũng ra một đống xì chét.
Xì chét vì mình cố gắng như thế sao không ai hiểu?
Xì chét vì dự cảm bất an chợt đến???
Xì chét vì lâu nay mình chẳng quan tâm gì đến những người thân của mình như trước đây mình vẫn làm., (chắc do mình muốn chốn tránh)
Xì chét vì những xì chét trên làm mình thấy xấu hổ vs bản thân và những người đã kì vọng ở mình.
Xì chét vì tìm mãi chả có ai để xả mấy cái xì chét vớ vẩn của mình..
Vâng, vậy là tôi lại bắt đầu thấy khổ sở vì đống xì chét tôi tự lục ra....
Read More
Note này viết cho tâm trạng của một "cô gái tuổi 24"
Vậy là hai tháng, kể từ khi mình bắt đầu với những dự định, những nỗ lực và guồng quay của sự nghiệp, gia đình và hoàn toàn không có hai chữ "tình cảm nam nữ".
Như nào nhỉ, tự nhiên mình trở nên bận rộn, trở nên lãnh đạm, bình tĩnh trước mọi việc mà ngôn ngữ chém gió người ta gọi là "trơ về mặt cảm xúc".
Khi có sự cố, mình không tức tưởi, sốt sắng như trước, mình đón nhận, rồi từ từ chấp nhận. Mình không vội vã, không quá cầu toàn, không hướng tới khái niệm "hoàn hảo tuyết đối". Và rồi mọi thứ lại "tốt đẹp" trở lại.
Mình nhận ra một điều, đôi khi, than thở, lo lắng mà không chịu suy nghĩ, không biết chờ đợi thì mọi chuyện sẽ theo chiều hướng xấu đi.
Nhưng mình lại thấy rằng nếu không có những phút giây lo lắng, mất ăn mất ngủ, mình lại không có cảm giác "chiến thắng", :(



Mấy hôm xuống nhà máy, xuống với mấy chị dưới xưởng, thấy các chị nhìn nhận vấn đề tình cảm nam - nữ. Mình cứ thắc mắc, sao mọi người nghĩ yêu và cưới lại đơn giản và nhanh chóng thế nhỉ?
Trong khi mình thấy, mình "đánh giá", đó là chuyện hoàn toàn "quan trọng" và cần phải "kĩ càng", không cho phép có sai số.
Rồi trên đường về, bỗng nhiên nổi hứng, mình vs sếp - một người bằng tuổi bố mình nói về vấn đề tình cảm của mình. Sếp bảo :"cô yêu cầu sự hoàn hảo ngay từ khi bắt đầu, điều đó là không thể, lấy chồng, giống như một canh bạc, cô phải biết chấp nhận thử thách, và đừng đòi hỏi sự hoàn hảo".
Rồi hôm  nay, thấy chị Linh, háo hức, hồi hộp đi ra mắt "mẹ chồng tương lai", nghe chị kể về gia đình chồng, về chồng, mình tự hỏi: "sao chị lại chấp nhận một gia đình như thể, sao chị có vẻ hạnh phúc thể nhỉ?"
Đọc một cái note trên facebook, có lẽ đây chính là câu trả lời: "Vì bạn vẫn chờ đợi vào một chàng trai (cô gái) lí tưởng của mình chứ đâu chịu hé mở trái tim và đón nhận tình cảm của những người xung quanh - những người gần gũi, quan tâm đến bạn và đang thầm yêu bạn"
Vâng, "Mình không cho đi thì sao yêu cầu được nhận lại?". Mình muốn có một người lúc nào cũng phải quan tâm tới mình vô điều kiện, ở bên mình vô điều kiện, hiểu được những suy nghĩ của mình. Nhưng thực tế, mình đã bao giờ dành thời gian để "hiểu về ai vô điệu kiện, quan tâm tới ai đó vô điều kiện, và ở bên họ vô điều kiện?"
--------- ------------------------------------------Đừng than thở------------------------------------------------------------
Read More
Thấy thèm đọc văn học Việt Nam quá, thèm đọc truyện ngắn Thạch Lam, để thấy thấp thoáng hình ảnh của ai đó như bạn bè mình vậy, cả "Đôi mắt" - Nam Cao, 'Nhớ Làng" - Kim Lân, để thấy thấp thoảng hình ảnh của cô, dì chú bác, những người nông dân chất phác, nói nhiều và làm cũng nhiều, thèm cả truyện ngắn Nguyễn Tuân, để cảm nhận được những thú vui tao nhã của người Việt như nghệ thuật thưởng thức trà. Xã hội ngày càng phát triển, con người ta cứ bộn bề chạy theo cái gọi là "văn minh, hiện đại", nhiều người cứ ngụy biện là xã hội ngày nay lấy đâu ra như mảnh đời như thế, lấy đâu ra tình huống như thế để mà các nhà văn có cảm hứng để viết.

Hà Nội nồng nàn mùi hoa sữa khi Thu về

Ố, nhưng thực tế là họ chẳng chịu thâm nhập thực tế đấy, thời nay làm gì có mấy nhà văn xuất thân từ chính những người nông dân chân lấm tay bùn, từ anh công nhân bốc vác chất phác, thật thà. Ừ thì những nhân vật như anh thanh niên trong “Lặng lẽ Sapa” mắc bênh “thèm người”, chắc thời nay là hiếm vì còn có tivi báo đài, điện thoại, nhưng cứ bảo thời nay làm gì còn ai như “Chí Phèo” vạch mặt ăn vạ, nhưng chỉ cần đi đường bạn để ý một chút, sẽ thấy khối thằng còn hơn cả “Chí Phèo”, rồi thì hai đứa trẻ mang áo rét tặng bạn trong “Gió lạnh đầu mùa”, tuy không nhiều nhưng vẫn còn khối ra đấy, ngay cả số phận nghèo khổ, sống cảnh ở trọ như hai cô gái Liên và Huệ trong “Tối ba mươi”, chắc cũng chẳng hiếm nếu bạn chịu “chui” vào những xóm trọ ổ chuột ngay trong lòng Hà Nội. Rồi thì hai vợ chồng trong “đôi mắt” của Nam Cao với cái nhìn khinh miệt về người nông dân, chao ôi, nó xuất hiện từng ngày, từng giờ ngay trước mắt.

Đấy, mới chỉ điểm qua có vài tác phẩm trong vốn văn học cũng như vốn sống hạn hẹp của bản than mà mình thấy sao văn học thời nay cứ thiếu thiếu “chất hiện thực” quá, nhạt nhẽo quá. Những câu chuyện mà hình như chỉ trong tưởng tượng của người viết, có đau thương, có bi hài, có lãng mạn, nhưng sao chẳng hề gần gũi, đọc mà cứ như là truyện ở một phương trời xa xôi nào ý, chẳng phải quanh mình. Ngày nay, cái gì người ta cũng làm cho nó “quá” lên nhưng lại không thực. Cứ bảo phải đưa yếu tố “bậy” vào thì nó mới thực, nhưng lại bậy quá đà khiến nó trở nên lố, lố đến mức đọc đến phải “đỏ mặt”.
Đến bao giờ mới lại có một tác phẩm văn học Việt Nam: bình dị, gần gũi nhưng sâu sắc như “thời ấy”????
Haizzzz
Ps: Mình chỉ viết dựa trên cảm xúc chủ quan của cá nhân, không có hàm ý gì khác!@@

Theo Nhung Duong
Read More


Nắng không vàng nữa
Thế rồi heo may.
Người không đợi nữa
Thế rồi chia tay.

Chỉ là nỗi nhớ
Quặn từng phút giây
Âm thầm như lá
Úa dần trên cây.

Chỉ mùi hoa sữa
Thơm gì bâng quơ
Dường như vẫn nhắc
Những chiều đón đưa.

Lẽ nào như gió
Thoảng qua trong đời?
Lẽ nào như nước
Vô tình cứ trôi?

Để rồi khoảng cách
Từng một tầm tay
Bỗng thành trái đất
Non nửa vòng quay.

Thì thôi tạm biệt
Nỗi buồn ai hay
Tiễn chân chỉ có
Một trời heo may.

Giang Tuấn Đạt
2005
Read More
Khi bố mẹ tình cảm quá mức?
1. Bố cưới năm 28 tuổi, có lần tôi hỏi: “Sao bố cưới muộn thế, thời bố 28 tuổi là ế lắm rồi nhỉ?” Bố trả lời:“ Chờ mẹ con lớn chứ sao.” Vâng, bố hơn mẹ 8 tuổi.
2. Bố mẹ bất đồng quan điểm, mẹ bỏ vào phòng không buồn nói chuyện với bố nữa. Bố tự dưng đưa cho tôi lọ hoa bảo đem vứt đi, tôi vâng lời liền làm theo. Thấy tôi đặt lọ hoa vào thùng rác rồi, bố bèn chạy vào phòng bảo mẹ: “Em ra mà xem con mình kìa, đang yên đang lành đem vứt lọ hoa em thích nhất.” Thế là bố mẹ làm hoà, tôi bị ăn mắng.
3. Mẹ hỏi sao 26 tuổi rồi còn không dắt cô nào về cho mẹ xem mắt, tôi cười nịnh: “Con chưa gặp được ai đảm đang tháo vát như mẹ cả.” Mẹ nhìn nhìn tôi một hồi rồi bảo: “Thôi thực tế một tí đi con, con so thế nào được với bố con.”
4. Bố chơi bài thắng bao nhiêu tiền đưa hết cho mẹ, tôi lân la xin một ít, bố bảo: “Bạn trai con đâu, kêu nó cho con đi.”
5. Bố đi công tác về, lôi ra một lô lốc quà cho mẹ, tôi ngồi thẩn thơ nhìn. Cuối cùng bố bảo mẹ: “Có món nào em không thích thì cho con đi.”
6. Valentine, bố mua sô cô la cho mẹ, tôi đòi ăn cùng, mẹ bảo:“ Không ai tặng con à?”
7. Bố cứ về đến nhà là hỏi:“ Mẹ con đâu?”
8. Có lần mẹ về thăm ngoại một tuần, hai bố con tự nấu cơm, tôi buồn bã bảo: “Con nhớ mẹ quá.” Bố đáp: “Bằng thế nào được bố nhớ mẹ.”
9. Bố mẹ to tiếng, tôi mà hùa theo mẹ nói bố, mẹ sẽ mắng tôi: “Trẻ con biết gì mà nói leo, về phòng.” Nếu tôi về phe bố trách mẹ, bố sẽ quát: “Ăn nói liên thiên, đi lau nhà!”
10. Đêm giao thừa cả nhà chơi phỏm, kết cục tôi và anh trai bị lột sạch tiền lì xì. Mấy hôm sau bố mẹ mặc áo đôi khoe: “Quà tất niên của hai con đó.”


11. Lễ tình nhân bố cho tôi tiền, tôi dè dặt bảo: “Con làm gì có người yêu đâu.” Bố nói: “Ai chả biết, tự lo bữa tối nhé, chốc bố mẹ đi ăn nhà hàng.”
12. Hai mẹ con ngồi ăn snack xem TV, bố bảo tôi: “Ăn ít thôi con, béo như heo sau thì ai thèm?” Tôi ko bằng lòng: “Mẹ cũng ăn kìa.” Bố đáp: “Mẹ có bố lo rồi, con thì có ai?”
13. Bố đi làm về hồ hởi bảo: “Hôm nay nhà mình đi ăn tiệm nhé?” Tôi sung sướng: “Nhất trí!!!” Mẹ: “Không đi.” Bố: “Thế thôi không đi nữa.”
14. Nick FB của bố là “Anh Ba vui vẻ”. Một lần bố mẹ cãi nhau, nick bố đổi thành “Anh Ba sầu đời”. Bây giờ thì nick bố là “Anh Ba hạnh phúc”.
15. Thằng bạn thân của tôi trước ngang ngược ham chơi, từng bỏ nhà đi vài ngày. Sau đó mẹ nó tìm thấy đưa nó về nhà. Tối ấy nó lén nghe thấy bố nó bảo: “Em còn tìm nó về làm gì nữa?” Mẹ nó trả lời: “Có mỗi thằng con trai không tìm về mà được à?” Bố nó: “Nó làm em tức điên lên, em còn bận lòng làm gì, cùng lắm mình đẻ đứa khác, em muốn đẻ thêm mấy đứa cũng được.” Sau lần đó, thằng bạn tôi không dám bỏ nhà thêm lần nào nữa, nó sợ một khi ra đi là không còn lối về.
16. Bố mua đồ ăn ngon về, tôi hớn hở lao vào chén, bố bảo: “Ăn ít thôi con, bớt phần mẹ với chứ!”
17. Có lần mẹ tan ca muộn, bố đón mẹ về, bèn hỏi: “Ăn cơm ko em?” Mẹ đáp: “Thôi, đang giảm cân.” Bố ko hài lòng bảo: “Giảm cái gì mà giảm, béo đến đâu cũng ko bằng con mình được. Cứ ăn đi.”
18. Đêm valentine, tôi ôm bó hoa hồng lộng lẫy về, ngồi xuống cạnh mẹ khoe: “Mẹ xem đẹp ko, người ta tặng con đó. Chắc mẹ lâu lắm ko đc ai tặng hoa rồi nhỉ.” Mẹ điềm đạm lôi dây chuyền đeo trên cổ ra: “Hoa thì không có, nhưng bố vừa tặng mẹ đấy, có hơn chục triệu thôi.”
19. Mẹ:“ Con thử xem ngon không?”
Bố trách:“ Bà cho tôi ăn với.” 
Mẹ:“ Để con ăn trước xem chín chưa đã.”
20. Hồi trước nhà chưa nuôi chó, mỗi lần ra khỏi cửa, bố với mẹ đi trước, tôi lủi thủi theo sau. Từ khi nhà nuôi chó, tình cảnh khá khẩm hơn nhiều, bố với mẹ đi trước, tôi dắt chó theo sau.
21. Mua áo mới về mẹ đòi mặc thử, kết cục bố phán:“ Mẹ mặc đẹp hơn nhiều, con để mẹ mặc đi.”
22. “Bố ơi, cấp ba bố chọn Tự nhiên hay Xã hội ạ?”
“Tao chọn mẹ mày.”
23. Nghỉ đông cả nhà ngồi tàu hoả về thăm ngoại, đi qua một trạm bus thấy có một đôi tình nhân ôm nhau dưới màn mưa, mẹ bảo:“ Nhìn xem lãng mạn chưa kìa?” Bố đáp: “Lãng mạn kiểu đó để bị ốm à, ôm nhau trong phòng không thích hơn à?”
24. Có lần mẹ lục tung ngăn tủ tìm giấy đăng kí kết hôn, bố ngồi xem TV bình thản nói: “Tìm làm gì, mất thì thôi, đằng nào mình cũng khôngly hôn.”
25. Có lần bố mẹ cãi nhau, mẹ bỏ ra phòng khách ko thèm để ý đến bố nữa. Bố lò dò theo sau, mở ứng dụng nói chuyện với mèo Tom, rồi cứ thế nói một mình: “Alo, người ngồi đằng kia là ai thế? Alo, người ngồi đằng kia sao ko nói gì thế? Alo, người ngồi đằng kia đói bụng chưa? Alo, người ngồi đằng kia muốn đi ăn lẩu ếch không?…” Chưa được năm phút, mẹ đã bật cười ha hả.
26. Tôi thất tình, bố mẹ vỗ vai tôi an ủi thế này đây: “Bố mẹ quen nhau từ nhỏ, lớn lên thì phải lòng nhau, ra trường thì cưới, chưa từng thất tình, nên không hiểu đc cảm giác của con lúc này. Nhưng thôi con đừng buồn, bố mẹ đưa con đi ăn tiệm nha.”
27. Đi bus bị thó mất di động, về nhà nhăn nhó đòi bố mua cái mới cho, bố bảo: “Mới mất đã mua ngay làm gì, để con buồn bã vài ngày đã.” Cơm tối, mẹ bảo chán cái di động đang dùng rồi, bố liền bảo: “Em cho con đi, chốc cơm xong anh đưa đi mua cái mới.”
28. Một lần bố mẹ cãi nhau, mẹ hậm hực nói: “Ông xem bạn bè ông ai cũng nhà lầu xe hơi, không thì trưởng phòng giám đốc cả rồi. Ông thì có gì nào?” Bố tôi từ tốn: “Tôi có bà là đủ rồi.” Vâng, mẹ tôi á khẩu ngay lập tức.
29. Bố mẹ định đi nhà hàng cao cấp nhân ngày lễ tình nhân, tôi nằng nặc đòi đi cùng: “Cho con đi với, người ta bảo con gái kiếp trước là tình nhân của bố đấy, con có quyền được đi cùng.” Bố đáp: “Nếu thế kiếp trước chắc chắn bố dẫn con đi rồi, kiếp này nghỉ nhé.”
{Nguồn: Weibo - Dịch: Kiem Duong}
des by HinaNg@Tu Es Mon Lilas
Read More
Hà Nội đang đi qua những cơn mưa hạ . 
Đâu đó có những cơn gió trái mùa thổi bay chiếc váy hoa của người con gái đang lang thang trên đường ...
Trong một buổi chiều ngồi trầm ngâm ở  một góc công viên vắng , tôi chợt nhớ ra mình đã mất đi mùa hạ tự khi nào ? 
Mùa Hạ trong tôi là những buổi trưa ngồi ăn chè ở gần ngôi trường vì trót nói dối ngoại mình vẫn còn đi học thêm .. 
Mùa Hạ trong tôi là những ngày trưa nắng chang chang đạp xe đi học thêm ở nhà cô giáo , cả đám tụm lại trước hẻm nhà cô đứa thì ngồi tránh nắng ăn cóc tai và uống hạt é , đứa thì lấy cây chọt chọt cây trứng cá đầy trái ...


Mùa Hạ của tôi là cả lớp kéo đến nhà bạn Long B . vì trong lớp có 2 bạn tên Long nên gọi là Long A và Long B cho dễ nhận diện . Nhà bạn ấy hoàn cảnh khó khăn lắm , đó là 1 ngôi nhà tạm bợ nằm gần cồn hến , nơi có 2 mùa nước lên ngập cả cái nhà phải lội nước lũm bũm , ngày nào bạn ấy đến lớp quần áo cũng lấm lem . .. lớp tôi đề nghị đến thăm bạn và chơi tắm sông ở ngay cồn hến nhà bạn ... đó là 1 ngày hè ướt sũng , đứa nào cũng xách cả rổ hến đem về chẳng biết làm gì mà còn bị ba mẹ ông bà mắng cho cái tội dám tắm sông mùa nước nổi ... tôi bị ngoại mắng 1 trận cấm không bao giờ cho đi ra gần ao hồ vì tôi không biết bơi . bị mắng cũng ức , tôi đem hết rổ hến đổ xuống cái ao dưới nhà , nuôi nó lớn ngày nào cũng ra đó tranh thủ bỏ mứa cơm vì ăn không hết , phần nữa bỏ xuống cho hến ăn ( ngu thế , hến nào ăn cơm hả trời ) 

Mùa hè của tôi là những ngày xin ngoại dậy sớm , ra sau hẻm bốn phụ bà Hai nấu cơm cúng phật , bà hai có xây 1 cái am nhỏ ngay sau nhà tôi , hồi xưa hay qua nấu cơm , phụ nhặt rau và tụng kinh chùa , hồi đó không biết mình đang hát cái gì nữa , mãi đến bây giờ khi đã biết 1 chút về kinh kệ thì mới biết hồi 9 , 10 tuổi đã đọc kinh tiếng Hán , nào là : bà lô yết đế , nam mô án ra dạ ra ... hihihi hay quá , bởi cái gì cũng là cái duyên ...

Mùa hè là những khi tôi được leo lên xe khách đi từ quê ngoại vào nhà mẹ cách đó rất xa ... Ngoại tôi ở Long xuyên , còn nhà mẹ ở tận gần Kiên giang . đó là một miền quê nghèo có mỗi một cái chợ nhỏ xíu , người dân chưa đầy 100 người sống cách nhau cả mấy trăm mét mỗi cái nhà ... đó là 1 miền quê tôi yêu mến , bởi vì cứ mỗi mùa hè đi qua ,tôi lại có rất nhiều kỉ niệm ở đây ..... và 1 vài kỉ niệm khi ở cạnh mẹ .. nhà mẹ tôi sát mé sông . mỗi ngày tôi được nhìn rất nhiều ghe tàu bán hàng trên sông vui lắm , họ bán đủ thứ và hình như sống cả gia đình trên chiếc ghe ấy , mỗi tuần 1 lần họ cập bến ngay chợ , mua thêm đồ linh tinh rồi cả nhà lại chạy ghe đi bán trong những vùng sâu xe cộ không vào được , họ ghi âm lại tiếng rao và phát lặp đi lặp lại khi rao hàng ... 

Đó là khi tôi được tự do tắm sông và đi loanh quanh mấy thửa ruộng của đám bạn ở quê , à quên kể là ở đây tôi có nhiều bạn lắm . bọn nó có đứa nhà nuôi heo , đứa thì nhà trồng lúa , đứa thì bán vựa bắp ... cứ chiều chiều khi xong việc ba má giao , tụi nó lại hẹn tôi đi ăn kem 3 màu ở 1 cái quán kem duy nhất trong vùng ngay cây cầu tên là cầu KINH 9 . Tôi xin thề , đó là cái quán kem nhiều muỗi nhất thế giới , đèn điện mập mờ nhưng kem thì cực ngon . hoặc có thể do hồi nhỏ , định nghĩa ngon của tôi chỉ có vậy :) Bọn tôi gồm 4,5 đứa con gái lui chui ăn kem và ngắm sông ... hóng gió , bàn chuyện ngày mai đi tắm heo hay đi bắt cá ... trời ơi , ngồi nhớ lại tôi chỉ muốn rưng rưng vì những mùa hè năm ấy ...

Chưa hết nữa , cũng ở cái thị xã bé xíu ấy . tôi còn hàng tá kỉ niệm mang tên mùa hè ... Tôi còn nhớ đối diện nhà của mẹ tôi là nhà ba Chiến . bà Ba mở 1 cái quán buổi sáng bán đồ ăn sáng , còn trưa chiều thì bán cà phê , còn có chiếu phim bộ và phim hành động mỹ cho khách uống cà phê xem ... hồi đó tôi rất hay qua nhà ba bà chơi với chị Nhung , con gái Út trong nhà , chị Nhung hay lấy tập ra chép lời mấy bản nhạc rồi hai chị em tôi nằm trên gác hát ngêu ngao ... đong đưa võng và ngủ trưa .. buổi chiều thì tôi tắm sông đã đời rồi thay đồ đẹp ( ờ thì đồ bộ thun mẹ may thôi chả có gì đẹp , nhưng lúc ấy rất là trend nha ) xong tôi xin mẹ cho qua nhà phụ chị Nhung bán cà phê . hihi tôi đi lòng vòng ở ngoài hỏi mấy chú mấy cô uống cái gì rồi zô nói lại cho chị nhung làm . không hiểu sao tôi mê cái việc đó kinh khủng mặc dù tôi chỉ là ham vui và cũng chẳng được gì ... sau mỗi buổi tối , chị nhung cho tôi 1 ly đá me miễn phí cảm ơn tôi ngày nào cũng qua phụ chị bán cf hết :) 

Có mấy hôm nhà chị Nhung bán bún riêu buổi trưa . ở quê nên cua đồng nhiều lắm . hôm nào bán bún riêu tôi cũng đi theo chị ấy ra mé sông đội nón lá ngồi rửa từng con cua cho sạch để làm riêu cho ngon . lúc chị tách cua ra khỏi mai , phần mai cua xem như ko dùng nữa thì tôi hay xin lại . tôi mang về nhà lấy muỗng mút ra cẩn thận rồi cho vào nồi kho lên . mẹ hay bảo tôi ăn như mọi í nhưng mà vui lắm , sau đó mẹ cũng ghiền món mọi rợ ấy luôn :)

Đó là những mùa hè liên tiếp tôi được Ngoại tin tưởng cho đi xe khách một mình , chỉ gửi gắm bác tài xế thôi :) đến bến xe thì mẹ nhờ chú xe ôm quen đón tôi rồi chở về nhà ... 

Những mùa hè đặc trưng nhất trong một thời điểm thôi nhưng không thể nào quên được hết ... 
Có đôi lúc , đang đi bộ trên chiếc máy tập thể dục , tôi lại chợt nhớ rõ từng câu chuyện về mùa hè , về những kỉ niệm mình đã từng có . Chắc có lẽ bạn rất thấy lạ là tại sao tôi rất hay nhớ về những kỉ niệm ngày nhỏ .. về tuổi thơ , về ngoại ... chắc có lẽ trong lòng tôi , không bao giờ có một lần nữa những ngày như thế , cùng với những tiếng cười và tình cảm như thế .... 
Ai rồi cũng có một nơi để nhớ về , để yêu thương và hồi tưởng .... Chắc với tôi đó sẽ mãi mãi là những ngày nhỏ xíu xiu cho đến năm tôi 16 tuổi và ra sống 1 mình , có lẽ đó là bước chuyển giao của 1 giai đoạn trong đời .... 

Bây giờ mấy đứa bạn quê có chồng mỗi đứa 2,3 đứa con hết rồi .. chị Nhung thì ở Singapore với cả gia đình chồng , mở 1 tiệm ăn việt nam nhỏ nhỏ ... 2 đứa con trai và một gia đình êm ấm .. còn tôi thì ngồi đây viết những dòng này , trong những ngày hạ yên ả cùng tiếng mưa ngoài cửa sổ nơi ban công tầng 13 đầy gió  .. Ôiii những mùa hè của tôi ...
Read More