Nếu chữ "yêu" nghe nồng nàn, da diết thì chữ "thương" nghe khép nép hơn, nhưng lại có gì đó nhẫn nại, có gì đó dõi theo, có gì đó âm thầm và bền bỉ.
Không hiểu sao mà tôi thích chữ "thương" hơn chữ "yêu".
Dĩ nhiên " Yêu " cũng là một cái gì đó rất đặc biệt và khó diễn tả, nhưng hôm nay tôi muốn viết nhiều hơn về chữ thương, chữ tôi thích nhiều nhất trong những từ diễn tả cảm xúc của con người.
Cớ sao mà cùng một nghĩa, nhưng là "thương" mà không phải "yêu" lại luôn được đặt cạnh "nhớ" tạo thành “nhớ thương”. Phải chăng vì trong một chữ "thương" thôi đã bao hàm muôn nỗi nhớ. Chữ "thương" chân chất không phân chia. Người ta vẫn than "yêu đơn phương" ít nghe ai trách "thương đơn phương".
Chữ " Thương " là cái gì đó rất giản dị.
Chữ " thương " nghe quảng giao và rộng rãi bao la.
Thương mẹ, thương cha, thương cô thầy, bè bạn, anh chị em. Là thân thương, là gần gũi.
Ta dùng từ "thương" cho cả người xa lạ, không quen, người tội nghiệp. Nói chung là thương người.
Chữ "thương" nói ra nghe nhẹ nhàng, trong veo mà muôn vàn ý nghĩa.
Tình thương phải chăng vì thế vẫn bền chặt hơn tình yêu !? Bạn có bao giờ cảm thấy mình rất thương một người ?
Có những người kỳ lạ lắm. Dắt ta đi qua hết từ cung bậc tình cảm này đến cung bậc cảm xúc khác, lúc khiến ta thương, lúc lại khiến ta bực. Lúc khiến ta bình yên, khi lại bắt ta thấy khó chịu. Kỳ lạ! Có người vừa khiến ta thương hại, vừa khiến ta ngưỡng mộ, vừa khiến ta lo lắng, vừa khiến ta tin tưởng. Tôi thấy cuộc đời mình thật đáng sống khi đã đi qua hết những ngày tháng thương nhớ và cả những tháng ngày chán ghét, đã chứng kiến cả những lúc yếu đuối và xấu xa của chính mình. Rồi tôi nhận ra ta thương cả cái phần chẳng đáng để thương của một ai đó...
Ta thương một người, sẵn lòng bỏ hết tất cả chỉ để chạy đi gặp họ. Đôi khi, ta khao khát những thứ nhỏ nhặt như bắt gặp ánh mắt tình cờ của người chạm vào mắt của ta từ bên kia căn phòng và người mỉm cười. Khao khát có gì nhiều ! Chỉ cần nhìn người qua lớp kính cửa, thấy ai đó đang say sưa với công việc của mình, thậm chí chẳng thèm chú ý đến ta. Nhưng ta thương người, cứ mãi đứng đó ngắm nhìn người, vậy thôi đó !
Ta thương một người, thương cả cái nói, cái cười, từng cách ngắt câu nhả chữ khi nói chuyện. Câu chuyện đôi khi cứ xoay vần, lặp đi lặp lại chỉ chừng đó. Thương một người, ta chưa bao giờ chán nghe nhau bằng tất cả giác quan và trái tim mình.
Thương một người, thương càng thêm thương khi sau giọng nói vui tươi kia, tôi nhìn ra trong ánh mắt sự mệt mỏi nhuốm màu. Tương lai rồi sẽ là một ẩn số hấp dẫn khi mỗi chúng ta vẫn đang đi tìm lời giải cho bài toán của chính mình, người rồi thì sẽ ra sao, ta sẽ ra sao, chúng ta sẽ ra sao? Vì đời luôn biến động và thỉnh thoảng xám ngoét, vì tương lai thật khó nói, ta lại càng thương nhau.
Thương và Yêu là hai vấn đề khác hẳn ... dù cho hai thứ cảm xúc ấy có dành cho cùng một người.
Ta thương một người. Thương nhiều đến mức, lòng ta thi thoảng hỏi vẫn hỏi: “Coi chừng bị yêu ! ”. Ta vẫn cười và bảo: “Không yêu được. Thương, thương lắm, thương trên cả yêu”. Như thế, tôi chỉ thương thôi, không phải yêu. Thương đến tận cùng một người mình không chọn để yêu đương . Tôi thương một người theo kiểu không thương để mưu cầu tình yêu lứa đôi, không thương để người thương mình lại, không thương để người ta thuộc về mình, không thương để bực dọc khi thấy họ bên cạnh ai khác ... kỳ !
Nó vừa lặng lẽ, vừa trông theo, vừa khắc khoải, vừa hy sinh, vừa đợi mong. Nhưng nó bình yên hơn tình yêu, bởi khi ấy chẳng bao giờ thuộc về riêng nhau, không chiếm hữu, không đòi hỏi, không thêm nữa… Chỉ cần ngồi cạnh nhau, chỉ cần ta bước vào căn phòng và bắt gặp dáng lưng người, chỉ cần nhìn vào mắt nhau và người nói: “Mọi thứ vẫn ổn! Em thế nào !? " Tôi thương một người chỉ cần có vậy, nên người luôn cho tôi một cảm giác đủ đầy an yên, thương và chỉ muốn người luôn hạnh phúc mãi mãi, bên ai cũng được chỉ cần không phải là tôi.
Vẫn là thương một người…
Tôi đã biết trong đời có thứ tình cảm gần như là yêu, nhiều hơn cả yêu mà không phải là tình yêu. Nó trong lành và yên bình, thanh khiết và chân thành như một vạt nắng sớm chiếu qua làm tan những giọt sương đang ngủ trong lá. Tôi chưa biết định nghĩa nó thế nào, cũng chẳng biết từng có bao nhiêu người dành cho nhau thứ tình cảm lạ kỳ như thế nên chỉ có một chữ “thương” muôn nghĩa mới đủ sức gói gọn tất cả.
Chưa biết được là còn đủ sức thương một người được thêm bao lâu. Chữ “thương” dắt tôi đi qua những ngỡ ngàng, những thất vọng, những trách móc rồi chấp nhận. Tôi thương một người, thương cả cái xấu xa, yếu đuối. Chẳng có gì là mãi mãi, và rồi sẽ có lúc phải lụi tàn. Dù yêu hay thương, hay một loại tình cảm nào khác, cũng hãy nên cho đi hết lòng mình.
0 nhận xét
Đăng nhận xét